Thánh Albertô thuộc về những nhân vật lỗi lạc đầu tiên của dòng “Thuyết giáo” thiết lập năm 1216. Người giữ vai trò trọng yếu trong phong trào học vấn của thế kỷ XIII và được Đức Piô XII tôn phong năm 1941 làm quan thầy những nhà chuyên môn tự nhiên học. Người được gọi là Albertus Magnus-Albertô Cả.
Sinh hạ tại Souabe (Ý) vào khoảng năm 1206, Albertô thuộc về một gia đình quí phái quân nhân. Sau khi theo học tại Đại học Padoue, người gia nhập dòng thuyết giáo. Người đến Paris năm 1240, và nhận chức giáo sư khoa Thần học. Và suốt 30 sau, người vừa dạy học, vừa hoạt động tông đồ: Người đi lại khắp Âu-Châu, bề trên giám tỉnh của tỉnh dòng Đức và Giám mục địa phân Ratisbonne. Người sáng tác 38 bộ sách về mọi khoa học. Thánh Tôma Aquinô là môn sinh của người tại Cologne và Paris và năm 1277, người về Paris với mục đích bênh vực giáo thuyết của Thánh Tôma.
Albertô được tôn phong hiển thánh và tiến sĩ Hội thánh năm 1931. Thánh Albertô là một vĩ nhân vì tài cao học rộng. Người nghiên cứu khoa sinh vật học, hóa học, vật lý học, thiên văn học và địa dư. Một trong khảo luận của người minh chứng quả đất tròn, trong khi vào thời ấy người ta cho rằng trái đất dẹp. Người viết về luận lý học, siêu hình học, toán học cũng như về Thánh kinh và thần học. Người khởi xướng Kinh viện mà sau nầy đồ đệ người là Thánh Tôma đã kiện toàn, đem phương thức Aristote áp dụng vào thần học. Thánh nhân muốn rằng trong phạm vi khoa học phải lấy việc quan sát làm căn bản nhưng trong vấn đề thần học phải dựa vào những điều Chúa truyền dạy.
Albertô là vị Tiến sĩ phổ bác (Universal Doctor), một nhà học giả, quản trị gia, một nhà triết gia, vạn vật học và một nhà thần học siêu đẳng, nêu gương các đức tính của một nhà thông thái ngày nay.
Lễ kính: 15 tháng 11
Ý Kiến Bạn Ðọc