Ngày xưa, ở một làng kia, có một nông dân rất nghèo, cha già đau yếu lâu ngày không tiền thuốc men phải chết. Gặp hôm trời mưa gió lớn nước ngập lụt, anh không mượn ai khiêng giúp đi chôn được, lại không tiền mua áo quan, đành lấy chiếc chiếu độc nhất trong nhà bó thây cha lại rồi một mình vác ra nghĩa địa. Đến một chỗ nước xoáy mạnh, anh ta trượt chân ngã, nước lũ cuốn trôi xác cha đi mất. Anh lần mò tìm kiếm mãi không thấy, đành phải bỏ về nhà, trong lòng hết sức áy náy.

Đến khuya, anh nằm mơ thấy một con rồng hiện đến van xin anh hãy đưa thây cha đi chôn nơi khác chứ để vào hàm rồng vướng đau nó tội nghiệp. Anh hỏi xác cha ở đâu thì rồng bảo là hiện đang kẹt ở khe đá ngoài cửa sông, và nơi đó chính là hàm rồng.

Hôm sau, anh y theo lời rồng dặn, đến tìm xác cha thì thấy bị mắc ở khe đá thật, bèn đưa đi ra gò cao chôn cất.

Đêm đến, rồng lại hiện ra cám ơn và tặng anh một lọ thuốc trường sinh. Anh ta cất kỹ lọ thuốc ở trong buồng, xem là của quý không cho ai hay cả. Mấy năm sau anh lấy vợ, rồi một hôm đi làm vắng, chị vợ ở nhà lục trong buồng thấy lọ nước mở ra coi, nước sóng sánh đổ ra tay chỗ nào thì chỗ ấy đẹp ra. Chị ta liền lấy cả lọ đem ra sau nhà lau rửa cả mặt lẫn người thì thấy mình bỗng trở nên xinh đẹp vô cùng.

Người chồng về trông thấy lấy làm ngạc nhiên, hỏi thì vợ liền kể lại sự tình, anh ta xem đến lọ thuốc trường sinh thì thấy không còn một giọt nào nữa. Việc đã lỡ rồi, lại thấy vợ đẹp đẽ khác thường, anh đâm ra yêu thương vợ hơn trước.

Tiếng tăm người đẹp đến tai vua, vua cho đòi vào cung, trông thấy đâm ra mê mệt bèn giữ lại để vui vầy. Hai vợ chồng anh nông dân đang tình nghĩa đằm thắm bỗng phải chia lìa, đành nuốt nước mắt đau đớn, không biết làm sao để gần gũi nhau. Được mấy hôm, anh ra sau hè, chỗ vợ đã tắm rửa bằng nước trường sinh mới bữa nào, thì thấy luống hành trồng cạnh đó to lớn khác thường. Anh ta bèn nhổ đem lên kinh, vừa đi vừa rao:
Dọc bằng đòn gánh,
Củ bằng bình vôi,
Ai mua hành tôi,
Thì thương tôi với...
Chị vợ ở trong cung nghe tiếng chồng rao kỳ lạ mới bật lên tiếng cười. Nhà vua từ hôm bắt được người đẹp về cung, đã tìm đủ mọi cách dỗ dành để vùi vầy cùng mình, đều bị cự tuyệt, và nàng cứ ngày đêm khóc lóc. Nay thấy chỉ nghe lời rao mà nàng bật cười, vua liền sai gọi người bán hành vào cung rồi bí mật trao đổi quần áo để làm cho người đẹp cười thêm nữa.

Khi nhà vua gánh hành ra ngoài thành cất tiếng bắt chước rao thì anh nông dân đã thay đổi quần áo đóng vai vua liền hạ lệnh cho bắt ngay để chém đầu.

Ông vua thật nói lại thế nào cũng không ai tin, cho là thằng điên, còn anh nông dân thì nghiễm nhiên được làm vua và đoàn tụ cùng người vợ chung thủy.
Mỵ Châu Trọng Thủy | Hòn Vọng Phu

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên