Ngày xưa, có bảy người lái buôn cùng lên mạn ngược, vì nhỡ độ đường, phải xin vào ngủ trọ trong một nhà người Kinh lập nghiệp ở thượng du đã lâu. Khi vào hỏi xin ngủ nhờ, người chủ ra tiếp rồi thú thực là nhà chỉ có hai vợ chồng, vợ sốt nặng nằm ở buồng trong, chồng sắp phải đi lấy thuốc có lẽ sáng hôm sau mới về, nhưng theo tục giản dị và trọng khách ở miền ngược, khách cứ việc ở nhà và tùy tiện lấy gà, gạo của chủ ra làm cơm ăn, còn chủ xin lỗi phải ra đi vì trời sắp tối.
Bảy ông khách cơm no rượu say rồi trải chiếu ra sàn nằm ngủ song song thành một dãy. Độ bốn năm giờ sáng, người nằm ngoài cùng chợt bị một luồng gió hơi lạnh làm cho tỉnh dậy, y lơ láo nhìn về phía buồng trong, thấy cửa buồng bà chủ mở, ngọn đèn dầu trong buồng đang như hột đậu xanh bỗng lóe lên cực sáng rồi nhỏ dần đi.
Trong phòng nổi lên một dịp tiếng điếu cay, dòn dã và đều, nhất là hơi rít cuối cùng nghe thực vui tai, tiếp theo có tiếng dép lẹp kẹp, rồi bà chủ trong buồng bước ra ngoài. Bà đến gần người lái buôn thứ nhất, luồn hai tay xuống dưới nhấc bổng y lên như nhấc một mảnh gỗ thường, đoạn người đàn bà ghé miệng vào mũi ông khách, hịt một hơi dài, hít xong đặt khách xuống một cách nhẹ nhàng rồi trở vào không nói năng gì.
Bên trong ngọn đèn lóe lên, lụi xuống, lại có tiếng điếu cày sòng sòng; độ năm phút sau, người đàn bà trở ra lần nữa, đi đến chỗ người khách thứ hai, nâng đầu y dậy, ghé miệng xuống hít vào mũi y như lần trước, rồi lại đứng lên quay trở vào buồng.
Người thứ bảy hết sức ngạc nhiên, nhưng cứ để vậy xem sao vì chưa hiểu chuyện gì, và lần lượt bà chủ cứ ra vào, mỗi lượt đèn lóe lên lụi xuống, tiếng điếu cày lại nổi dậy thực dòn, và dần dà bà chủ hít đến người thứ sáu. Người thứ bảy vẫn nằm yên không dám cựa, nhưng khi bà chủ vừa quay đi khỏi, anh chàng sẽ sờ vào mình bạn thì thấy bạn đã giá lạnh và chết cứng. Anh ta hết vía, vùng ngồi dậy, bà chủ thấy động quay trở lại, thế là anh ta ba chân bốn cẳng, nhảy ba bực một xuống khỏi thang gác rồi cắm cổ chạy ra đường. Bà chủ đuổi theo, tiếng dép lẹp kẹp nghe rất nhịp nhàng. Lúc ấy trời đã rạng đông, bác lái buôn ngoái cổ lại thấy bị đuổi theo, càng chạy miết.
Lạ quá! bác chạy nhanh thì người đàn bà đuổi nhanh, bác chạy chậm, người đàn bà đuổi chậm; bác chạy đã được ba bốn cây số, vừa phần mệt, vừa phần sợ, hai chân cuống lên mà mụ đàn bà thì gần nắm được bác, bác hoảng quá, nom thấy bên đường có cây gạo bèn chạy quanh cây ấy, thì chợt nghe đằng sau có tiếng "phập" thật lớn và thân cây rung chuyển, bác ta cũng vấp phải một cái rễ lồi, ngã vật xuống, chết ngất đi.
Mãi lúc mặt trời lên đã được ba bốn con sào, kẻ đi đường mới xúm lại xem một cảnh rùng rợn lạ thường: ở gốc cây có một người đàn ông nằm sóng sượt, còn bên cạnh có xác người đàn bà đứng ngả sang một bên, cánh tay phải xỉa ngập vào thân cây gần đến khuỷu.
Ý Kiến Bạn Ðọc