Một ngày đẹp trời tháng giêng 304, Anê, cô gái 13 tuổi, trong chiếc áo trắng đơn sơ, đưa mắt nhìn bầu trời Rôma, nàng đang thả hồn về dĩ vãng. Mắt nàng chiếu sáng như vì sao trên trời tối. Nàng lặp đi lặp lại lời hứa trong thánh lễ sáng nay:
- Con xin khấn giữ mình đồng trinh . Con xin dâng mình con cho Chúa Giêsu Kitô, đấng con sẽ phụng sự bây giờ và cho đến muôn đời.
Anê hiểu rõ ý nghĩa lời nàng hứa. Nàng biết rằng giữ đạo Chúa Kitô trong quê hương nàng lúc này có thể dẫn đến cái chết. Nhưng tim nàng phừng phừng tình yêu Chúa. Nàng cũng ý thức rõ cuộc sống gia đình: Một người chồng tốt, một mái ấm hạnh phúc.... Nhưng nàng đã am tường việc hiến dâng thân xác và linh hồn cho Chúa Kitô vượt xa mọi vui thú trần gian.
Tuy nhiên, Anê không để ý rằng sắc đẹp duyên dáng, đức hạnh và sự giầu sang của nàng đã làm nhiều chàng trai quí phái mê mẩn, trong đó có con trai quan trấn Rôma. Nhiều chàng đã dám hỏi cha mẹ nàng để xin cưới nàng làm vợ, nhưng lần nào các chàng cũng được trả lời: "Tôi đã hứa hôn với người khác". Dẫu thế, con trai vị quan trấn không quá dễ dàng nhụt chí. Chàng là người ngoại đạo. Một chiều nọ, đợi khi Anê đi dạo một mình trong vườn, chàng đột ngột xuất hiện cản lối Anê, hỏi cho bằng được nàng đã hứa hôn với ai? Biết rằng nếu không trả lời chàng trai này sẽ không tha nàng, nên Anê đáp: -
-Tôi đã hứa hôn với người mà tôi yêu trọn con tim.
Chàng hạch lại:
-Người đó là ai mà cô sợ không dám nói tên hắn?
Anê chợt nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để nàng tuyên xưng Đức tin của mình.
-Tôi không sợ! Tôi đã trao dâng thân xác và linh hồn tôi cho Đức Giêsu Kitô, con Thiên Chúa.
-À, thế ra cô là Kitô hữu! Cô không biết rằng tôi có thể tố cáo xử tử cô hay sao?
Anê im lặng. Chàng dụ dỗ, rồi hứa sẽ giữ kín điều đó nếu nàng ưng thuận làm vợ chàng. Nhưng vô hiệu. Cuối cùng, thấy không thể thay đổi lòng nàng, chàng bực tức, nghiến răng, nắm tay giơ lên trước mặt Anê:
-Đồ Kitô giáo! Rồi cô biết tay tôi!
Chàng lủi thủi rút lui.
Chẳng mấy chốc, tin "cô Anê diễm lệ là một Kitô hữu" đã loan truyền khắp thành Rôma. Nàng không chút ngỡ ngàng khi nhận được lệnh phải ra hầu tòa. Nàng mặc quần áo rầt đẹp, như đi dựï tiệc, bước khoan thai giữa hai người lính đến bắt nàng.
Sự thùy mị đáng yêu của nàng làm mềm lòng cả vị quan tòa. Ông mỉm cười nói với nàng:
-Anê, cô là một cô gái đẹp. Tôi nghe rằng cô thông minh, giàu có, và nhiều chàng trai quí phái đã hỏi cô làm vợ. Có đúng cô đã từ chối không lấy con trai quan trấn Rôma không?
Anê bình thản, hiên ngang trả lời quan tòa:
-Tôi đã kết hôn với Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa.
Một cảm giác bình an sâu xa tỏa lan khắp cơ thể nàng.
-Thế ra, tin đồn cô là một Kitô hữu là đúng. Cô không biết cô có thể bị xử tử hay sao?
Anê thầm xin Chúa tăng sức mạnh cho nàng, nàng gật đầu đáp:
- Tôi sẵn sàng chết, chứ không lấy chồng. Thân xác và linh hồn tôi thuộc về Thiên Chúa.
Đột nhiên, một ánh nhìn gian manh hiện trên nét mặt vị quan tòa. Ông nói:
-Được rồi, cô không sợ chết. Nhưng để xem cô có nhượng bộ trước cái giá quá cao đó không!
Anê rùng mình. Nàng đáp:
-Đức Kitô là Thiên Chúa toàn năng Ngài sẽ bảo vệ tôi!
Không bao lâu, Anê đã đứng trước cửa một căn nhà. Ánh sáng lờ mờ. Nàng nghe tiếng cười nói vọng ra từ bên trong. Biết rằng đây là một lầu xanh, nơi vui chơi trác táng của các chàng sở khanh, nàng thầm thĩ than thở:
-Ôi Giêsu, Bạn Trăm Năm của con, xin bảo vệ con! Con thuộc về Chúa.
Tên lính đạp cánh cửa mở toang, rồi trao tờ giấy cho mụ tú bà trang phục diêm dúa. với giọng êm ái, mụ nói với Anê:
-Ôi, cô bé đáng thương, cô làm sao vậy? Cô hãy vào trong nhà đi, đừng sợ chi cả! Chúng tôi sẽ chăm sóc cô.
Nói rồi mụ liếc nhìn các gã sở khanh đang ngồi tại chiếc bàn lớn, mụ nheo mày. Bầu khí ồn ào trong nhà bỗng im bặt. Đồng loạt vất ly xuống bàn, các chàng sở khanh trừng trừng nhìn Anê. Rồi một anh chàng kêu lên:
-Cô bé đẹp quá! Nàng là ai vậy?
Bọn họ nhảy ra khỏi bàn, nhào tới tranh giành Anê. Bỗng nhiên bọn họ khựng lại, mắt trâng tráo nhìn Anê sợ hãi. Mọi người ngây ra, không nhúc nhích.
Một chàng sở khanh la to:
-Đồ chúng bay hèn nhát!
Chàng giơ vòng tay định ôm choàng lấy Anê. Bỗng chàng rú lên, lảo đảo, rồi té xuống nền nhà:
-Tao bị mù! Cứu tao với! Tao bị mù! Chúng mày có nghe thấy gì không?
Bọn sở khanh sợ hãi lùi lại, e rằng có điều chẳng lành sẽ xảy ra cho mình. Im lặng, Anê tiến lại phía chàng sở khanh đang lăn lộn trên nền, nàng cầu nguyện cho hắn. Mấy giây sau, hắn dụi mắt, rồi đứng lên.
-Bây giờ tao thấy đường rồi!
Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng cách ngây dại, rồi nhập bọn với những chàng sở khanh khác đang lầm lũi trong góc nhà. Bọn họ đưa mắt tìm mụ tú bà đang đứng chắn cửa. Họ thét lên:
-Xin bà hãy đưa nàng ra khỏi nhà. Chúng tôi không liên quan gì tới nàng cả. Nàng là một mụ phù thủy!
Một lần nữa, Anê lại đứng trước mặt quan tòa. Vị quan tòa mặt tím bầm giận dữ:
-Đây là cơ hội cuối cùng dành cho cô. Một là chối bỏ Giêsu Kitô, dâng hương cho các thần, ta sẽ cho cô về nhà. Hai là cô sẽ bị chém đầu!
Nở nụ cười thiên thần, Anê làm dấu Thánh Giá.
-A! Cô còn nhỏ mà dám khinh thường ta sao?
Giọng vị quan tòa vang như sấm, dội khắp gian phòng.
-Nếu vậy thì cô phải chết!
Tim Anê tràn ngập phấn khởi mừng vui. Nàng đáp:
-Tôi đã sàng để chết. Chúa Kitô sẽ giúp tôi chịu đau khổ.
Một tên lính lẹ làng còng cổ tay Anê với chiếc còng sắt nặng nề, nhưng nàng nhẹ lắc chiếc còng rơi xuống đất,. cổ tay nàng quá nhỏ so với chiếc còng. Nàng nói với tên lính:
-Tôi không chạy trốn đâu. Hôm nay là ngày cưới của tôi!
Đến nơi trảm quyết, Anê sửa lại chiếc áo ngay ngắn. Nàng quì gối trước tên đao phủ. Trong nháy mắt, linh hồn trinh trong của nàng bay lên trời hiệp hoan với Chúa Kitô, Người Tình muôn thuở của nàng. Hôm đó là ngày 21 tháng 1 năm 304.
Ý Kiến Bạn Ðọc