1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30

Nguyễn Nhật Ánh
Chương 17 - Những Cô Em Gái
Tôi mừng húm khi Minh Hoa bất ngờ rủ tôi đến nhà nhỏ Quyên chơi:
- Minh Hoa nói thật đấy hở?
- Thật.
Tim đập thình thịch nhưng tôi vẫn làm ra vẻ:
- Có gì đằng đó mà chơi?
- Hôm nay sinh nhật Quyên.
- Sinh nhật? - Tôi trố mắt.
- Ừ. Không gặp Khoa, Quyên nhờ Minh Hoa mời giùm.
Tôi không nghĩ có ngày nhỏ Quyên mời tôi về nhà chơi. Nhỏ Quyên xinh đẹp nhưng nghiêm nghị và mực thước. Thậm chí có lúc tôi thấy nó hơi lạnh lùng, xa cách. Lần nào gặp nó, tôi cũng lúng ta lúng túng, hệt như những lúc đứng trước thầy giám thị, nói không dám nói lớn, cười chẳng dám cười to.
Tất nhiên tình cảm của tôi trước sau vẫn dành cho nàng Stéphanette, điều đó đời đời không đổi. Nhưng tôi chưa từng thấy mặt chủ nhân của trái tim tôi bao giờ, nên mỗi khi muốn hình dung ra nàng, tôi đành phải mượn đỡ hình bóng mỹ miều của nhỏ Quyên.
Nàng Stéphanette dường như chẳng phật ý gì về chuyện đó. Cho nên trong những giấc mơ ngọt ngào của tôi, nàng cũng sẵn lòng cười với tôi bằng nụ cười của nhỏ Quyên, âu yếm nhìn tôi bằng đôi mắt đen lay láy của nhỏ Quyên và vén rèm cửa sổ cũng bằng đôi tay trắng thuôn như làm bằng sứ của nhỏ Quyên nốt.
Nhưng chuyện "vay mượn" này dần dần trở nên phức tạp, không đơn giản như khi tôi mượn tiền thằng Hồng Hà trên lớp.
Thoạt đầu tôi mượn hình bóng của nhỏ Quyên chỉ đơn giản là để bày tỏ nỗi mong nhớ của tôi với nàng Stéphanette nhưng chẳng bao lâu sau tôi giật mình nhận ra sở dĩ càng ngày tôi càng mong nhớ nàng Stéphanette chính bởi nàng luôn đến với giấc mơ tôi qua hình bóng của nhỏ Quyên kiều diễm. Phát hiện bất ngờ đó khiến tôi bối rối khôn tả.
Minh Hoa không hiểu tâm trạng của tôi nên thấy tôi bần thần, nó bèn nói:
- Khoa không biết nhà Quyên thì tối nay, sáu giờ Khoa ghé chở Minh Hoa đi.
- Tôi không có xe.
- Đi bằng xe của Minh Hoa.
Tối đó tôi lếch thếch đến nhà Minh Hoa với gói quà khệ nệ trên tay.
- Gì mà lớn vậy?
Minh Hoa nhìn bọc quà đã gói sẵn trên tay tôi, mỉm cười hỏi.
- Chẳng có gì đặc biệt. Mấy cuốn sách thôi.
Tôi đèo Minh Hoa, cong lưng đạp qua cầu Vồng cao vòi vọi.
Minh Hoa ngồi phía sau, chốc chốc lại "chỉ đạo":
- Quẹo trái!
- Cứ chạy thẳng!
- Quẹo trái nữa!
Tôi quẹo đến lần thứ tư thì xe vào đường Nguyễn Du.
"Con đường tình ái" với khung cảnh quen thuộc đập vào mắt khiến các mạch máu trong người tôi căng ra như sợi dây đàn.
- Khoa làm sao thế?
Thấy tôi đạp pê-đan trật lên trật xuống liên tục, Minh Hoa ngạc nhiên hỏi.
- Không có gì!
Minh Hoa vẫn không yên tâm:
- Nếu Khoa mệt thì ngừng xe lại đi. Để Minh Hoa chở cho.
- Không. Khoa chở được mà.
Tôi nói, và cố guồng chân một cách khoan thai.
Căn nhà của nàng Stéphanette ở bên tay phải dần dần hiện ra trong tầm mắt. Tôi nhìn chăm chăm lên tầng hai, tim đập rộn.
Phòng vẫn sáng đèn nhưng bóng người con gái tóc dài đã không thấy in trên rèm cửa như mọi lần. Tiếng dương cầm cũng im bặt khiến tôi bất giác thẫn thờ, bàn chân đạp xe trở nên lười nhác. Tôi uể oải nhấn từng vòng rời rạc.
Tôi đã lang thang qua đây bao nhiêu đêm, đã ngồi bệt xuống vỉa hè bên kia đường bao nhiêu đêm. Chỉ để nghe tiếng đàn du dương của nàng Stéphanette rót vào tai như những lời thủ thỉ. Chưa bao giờ nàng Stéphanette quên dạo nhạc cho tôi nghe. Trong những ngày tháng cô đơn nhất, chính tiếng đàn của nàng đã giúp tôi nguôi ngoai nỗi buồn xứ lạ. Tiếng đàn của nàng như cơn mưa mùa hè tưới xuống sa mạc lòng tôi, giúp cây mộng mơ trong hồn tôi nở hoa suốt bốn mùa mười hai tháng. Tiếng đàn của nàng đã sinh ra những câu thơ lấp lánh nhất trong sự nghiệp còm cõi của Rimbaud Việt Nam:
Đôi khi ta vẫn
Rong chơi một mình
Chợt hay phố xá
Bỗng dưng rộng thênh
Khiến cho ta nhớ
Một người không quen.
Ở trong xa cách
Một đôi vai gầy
Ở trong tan vỡ
Nụ cười thơ ngây
Ở trong mờ tối
Em ơi sáng đầy.
Vậy mà đêm nay tiếng đàn quen thuộc kia đột ngột rời bỏ tôi không một điềm báo trước, bảo làm sao tôi không ngỡ ngàng, hụt hẫng.
- Khoa làm gì nãy giờ cứ như người mất hồn vậy? Ngừng lại đi!
Tiếng Minh Hoa đột ngột vang lên sau lưng khiến tôi giật mình choàng tỉnh:
- Ờ... ờ...
- Ngừng lại đi Khoa! - Minh Hoa lại giục.
- Không sao đâu mà! - Tôi liếm môi - Minh Hoa cứ ngồi yên đó, Khoa chở cho!
- Chở đi đâu nữa! - Minh Hoa cười khúc khích - Tới nhà Quyên rồi.
Tôi ngơ ngác:
- Nhà Quyên đâu?
Minh Hoa chỉ tay vô nhà nàng Stéphanette:
- Nhà này nè.
Người tôi lập tức ngay ra như cán cuốc.
Tôi chưa bao giờ bị sét đánh, cũng chưa bao giờ bị điện giật. Nhưng tôi tin rằng dù bị cả hai thứ cùng một lúc, tôi cũng không thể nào choáng váng hơn lúc này.
Ngơ ngẩn, bàng hoàng, tôi lẽo đẽo dắt xe theo Minh Hoa như người mộng du. Cảnh vật chung quanh bỗng trở nên hư hư ảo ảo. Tôi tưởng tôi đang đi trong sương mờ. Tôi tưởng tôi là con chiên ngoan đạo đang bần thần dắt xe vào cổng thiên đường.
Ở lycée Pascal, thiên đường có thánh Pierre trấn giữ, chìa khóa cổng ngài luôn cất kỹ trong túi, muốn vào phải trả lời được câu hỏi "Comprenez-vous?" hóc búa. Thiên đường của nàng Stéphanette đêm nay không người gác cổng, chẳng ai hỏi han, lại có thiên sứ Minh Hoa làm người dẫn đường tin cậy, bảo thằng Khoa tỉnh lẻ là tôi bước chân làm sao không đột nhiên xiêu vẹo như thi hào Lý Bạch cho được!
Kỳ Trước | Kỳ Sau

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên