1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23
Tôi hăm Biền "rồi sẽ biết". Nhưng chẳng có gì ghê gớm xảy ra cả. Quỳnh Như chẳng vứt gói quà của Biền ra giữa hồ như tôi mong mỏi. Nó cũng chẳng nhìn Biền cười khi dể.
Khi Biền ngập ngừng chìa gói quà cho nó, nó cười tươi rói:
- Quà cáp biếu xén hả?
Biền đã sắp đặt sẵn trong đầu một vài câu đượm vẻ trữ tình nhưng chưa kịp đem ra ứng dụng đã bị thái độ tưng tửng, thiếu nghiêm trang của Quỳnh Như làm cho tịt mất. Nó đành gật đầu "ừ" một tiếng gọn lỏn.
Quỳnh Như chẳng đếm xỉa đến vẻ thất vọng của Biền, nó xoay ngang xoay dọc gói quà của Biền một lát rồi nhướng mắt hỏi:
- Gì trong này vậy?
Biền khịt mũi:
- Sách.
- Xé ra coi nghen!
Biền những tưởng Quỳnh Như sẽ nâng niu ôm gói quà vào lòng rồi thận trọng gìn giữ đem về tới tận nhà mới mở. Nào ngờ Quỳnh Như đòi bóc ra tại chỗ như bóc một gói mì ăn liền Miliket vừa mua ngoài chợ. Biền nghe xót cả dạ nhưng chẳng biết nói sao, đành cười trừ:
- Ừ, mở ra đi!
Chỉ đợi có vậy, Quỳnh Như cười toe toét, tay bóc giấy sột soạt. Khi những cuốn sách lộ ra, Quỳnh Như liền hí hửng reo lên:
- Ồ, sách học tiếng Anh! Hay quá!
Rồi nó nhìn Biền, hân hoan hỏi:
- Sao anh biết tôi đang học tiếng Anh hay vậy?
Không ngờ người đẹp lại thích thú với món quà của mình như thế, Biền sung sướng:
- Tôi chỉ đoán vậy thôi!
- Anh giỏi ghê! - Quỳnh Như vui vẻ - Vậy mà trước nay tôi cứ tưởng ễnh ương không có trí thông minh!
Nếu như cách đây mấy hôm, nghe Quỳnh Như xỏ xiên như vậy, Biền đã nhe nanh múa vuốt, bét ra mặt nó cũng sầm lại như trời kéo mây đen. Nhưng thà bị Quỳnh Như mắng nhiếc hơn là bị người đẹp làm lơ. Vì vậy nó không đáp, chỉ nhăn răng cười hềnh hệch.
Quỳnh Như chợt hỏi:
- Anh tặng quà cho tôi chi vậy?
Biền không nghĩ Quỳnh Như lại hỏi cắc cớ như vậy. Mặc dù là đứa mau mắn, nó cứ đứng bối rối thuỗn mặt ra.
Quỳnh Như bỗng reo lên:
- A, tôi hiểu rồi! Anh định tặng quà sinh nhật cho tôi chứ gì!
Như quan tham vớ phải án treo, Biền mừng quýnh. Nó không ngờ chuyện tặng quà của nó lại tình cờ trùng hợp với dịp sinh nhật Quỳnh Như. Ðúng là có trời xui đất khiến!
- Ừ, ừ đúng rồi! Ðây là quà sinh nhật! - Biền rạng rỡ.
- Sinh nhật ai? - Giọng Quỳnh Như đượm vẻ chế giễu.
Biền bất giác chột dạ. Nó ấp úng, mất hẳn tự tin:
- Thì sinh nhật... Quỳnh Như.
Trước nay, Biền vẫn gọi Quỳnh Như là "cô", đầy vẻ thù địch. Bây giờ líu lưỡi, nó bỗng dưng buột miệng kêu tên. Quỳnh Như quắc mắt:
- Ðừng gọi tôi là Quỳnh Như! Nếu muốn, cứ gọi là Quỳnh!
Lúc bắt kêu là Quỳnh Như, lúc Quỳnh Dao, lúc lại là Quỳnh, con nhỏ này nó hành Biền còn hơn là hành nô lệ. Nhưng đang chới với, Biền chẳng còn tâm trí đâu mà phản kháng. Nó xụi lơ:
- Ừ, thì Quỳnh.
Quỳnh Như nhún vai, tiếp tục gây khó dễ:
- Nhưng Quỳnh hay Quỳnh Như thì hôm nay cũng đâu phải là sinh nhật tôi!
Biền nhăn nhó, mồ hôi tuôn ướt trán:
- Sao khi nãy Quỳnh bảo...
Quỳnh Như hừ mũi cắt ngang:
- Tôi nói gì kệ tôi, ai bảo anh nghe! Anh chẳng bảo tôi hay lừa bịp là gì!
Nghe Quỳnh Như nhắc lại trong câu nói kháy của mình hôm trước, Biền biết mình thất thố, bèn tái mặt làm thinh.
Dường như thái độ cam chịu của Biền khiến Quỳnh Như động lòng. Ðang làm mặt ngầu, mặt nó cười toe:
- Nhưng không phải quà sinh nhật cũng không sao! Hễ có ai tặng quà là tôi thích rồi!
Mặt Biền lập tức dãn ra. Nhưng biết Quỳnh Như là đứa quỉ quái, Biền không dám mở miệng vội. Ngực phập phồng, Biền hết nhìn gương mặt tươi tỉnh của Quỳnh Như lại liếc xuống những cuốn sách đang nằm im thin thít trên tay nó, chờ xem nó còn định hoạch họe gì mình nữa không.
Nhưng Quỳnh Như có vẻ đã chán trò mèo vờn chuột. Nó cúi đầu lặng lẽ lật sách ra xem. Cả tôi lẫn Biền đều nín thở nhìn chòng chọc vào những ngón tay nuột nà của nó. Và Biền bỗng run lên khi thấy Quỳnh Như lật đúng trang đầu.
Không đủ can đảm chứng kến giây phút rùng rợn đó, Biền vội vã quay mặt đi chỗ đi chỗ khác. Có lẽ chép ra những câu thơ tình tứ này, Biền không lường được chuyện Quỳnh Như giở ra xem ngay trước mặt nó. Nó quay đi mà mặt đỏ tới mang tai. Tôi khác. Mình vô can, tôi cứ trơ mắt ra nhìn Quỳnh Như, xem thử khi đọc thấy những lời tỏ tình trắng trợn kia, nó có sẽ ngoác miệng chửi cho Biền tắt bếp hay không.
Nhưng tôi hoàn toàn thất vọng. Quỳnh Như chẳng tỏ vẻ gì muốn gây hấn với Biền. Chẳng những không lồng lộn lên, nó còn chớp chớp mắt ra điều cảm động. Nó vừa cắn móng tay, mặt ửng hồng trông xinh tệ.
Vẻ e thẹn của Quỳnh Như khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi không ngờ một đứa gai góc đầy mình như nó đôi khi cũng tỏ ra thùy mị tợn. Nó nhẩm đọc những vần thơ chết tiệt kia đến cả chục lần, mặt lộ vẻ xao xuyến. Phát hiện đó khiến tôi ngẩn ngơ. Bất giác tôi quay nhìn Biền, bằng ánh mắt khâm phục pha lẫn ghen tị. Nó quả là một nhà chiến lược đại tài. Những câu thơ lợi hại của nó quả nhiên hiệu nghiệm như thần. Bỗng dưng tôi đâm ra tiếc hùi hụi. Trước nay, tôi đinh ninh con gái chỉ thích kem, xirô, yaout, bò bía... Ai ngờ những tâm hồn ăn uống cũng bày đặt thích thơ khiến thằng Biền bữa nay đột nhiên trúng mánh. Chỉ có tôi là thở vắn than dài.
Quỳnh Như trầm ngâm lâu thật lâu. Mãi một lúc nó mới ngước mặt lên khỏi trang sách nhìn Biền mỉm cười nói:
- Anh tìm ở đâu những câu thơ hay vậy?
Biền đang chờ đợi một lời chửi xéo. Nghe Quỳnh Như hỏi vậy, nó như một tử tù vừa được ân xá, mừng quýnh đáp:
- Tôi chép ở trong sách.
Quỳnh Như lại cười, tươi như hoa. Tôi đau khổ nhận ra chưa bao giờ Quỳnh Như cười với Biền nhiều như vậy. Vừa cười nó vừa nheo mắt hỏi:
- Ngực anh bị thủng chỗ nào đâu?
Biền không ngờ Quỳnh Như lại hỏi oái oăm như vậy, nó bèn đỏ mặt đứng im. Vẻ ngượng ngập của Biền khiến Quỳnh Như đâm tội nghiệp. Nó đứng dậy, thở một hơi dài:
- Anh không muốn nói thì thôi!
Nói xong, nó điềm nhiên bỏ đi. Chỉ đợi có vậy, tôi rảo bước lại phía băng đá, ngồi phịch xuống. Từ nãy đến giờ. Chỉ có mỗi Quỳnh Như tỉnh bơ an tọa. Tôi và Biền đứng chầu đến rục cả chân. Nhưng điều đó không khiến tôi khổ tâm bằng thái độ của Quỳnh Như đối với tôi bữa nay. Từ đầu đến cuối, nó không buồn hỏi thăm sức khỏe của tôi lấy một tiếng trong khi, chỉ mới chiều hôm qua đây thôi, nó còn lo lắng đến "bệnh tình" của tôi nhiệt thành đến mức phải may mắn lắm thằng Biền mới không bị rối loạn cơ tim. Hễ thấy quà là lóa mắt, thật tôi chưa thấy ai "thực dụng" như cái con nha đầu này!
Ý Kiến Bạn Ðọc