1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | 32 | 33 | 34 | 35 | 36 | 37 | 38 | 39 | 40 | 41 | 42 | 43 | 44 | 45 | 46 | 47 | 48 | 49 | 50 | 51 | 52 | 53 | 54 | 55 | 56 | 57 | 58 | 59 | 60 | 61
Chương 51: Ngôi Trường Mọi Khi
Răng Chuột không biết điều đó. Cả Kiếng Cận và bạn cũng không biết.
Nên khi biết ra, cả hai kinh ngạc khôn xiết.
Ðó là hôm Kiếng Cận và bạn ôm hộp bánh đến nhà Răng Chuột. Răng Chuột về trễ, hai đứa ngồi trò chuyện với Cọng Rơm.
Cọng Rơm nhìn Kiếng Cận lễ phép:
- Em cám ơn chị Kiếng Cận về con mèo vải hôm trước nhé.
Kiếng Cận trách:
- Tặng lâu rồi mà bữa nay mới cám ơn.
Cọng Rơm phân trần:
- Tại chị và chị Tóc Bím giống nhau quá, em sợ nhầm. Bây giờ phân biệt được, em mới dám cám ơn.
- Cám ơn nhầm cũng không sao! - Kiếng Cận đùa! - Chỉ sợ mai mốt em địng tặng quà cho chị, lúc đó nhầm mới thật tai họa.
Cọng Rơm cười khúc khích. Nó hết nhìn Kiếng Cận lại quay sang nhìn bạn, vui vẻ nói:
- Hai chị giống nhau như hai giọt nước, hèn gì hôm trước anh Răng Chuột bảo mọi người trong quán ai cũng tưởng hai chị là chị em sinh đôi.
Cọng Rơm nói năng bình thường, nhỏ nhẹ nhưng Kiếng Cận và bạn nghe như sấm nổ bên tai.
Cả hai bất giác đưa mắt nhìn nhau. Rồi cùng quay lại, ngỡ ngàng:
- Em biết rồi hở, Cọng Rơm?
Cọng Rơm ngơ ngác:
- Biết gì cơ?
- Biết chuyện anh Răng Chuột ấy.
- Chuyện anh Răng Chuột sao ạ?
Bạn nhíu mày:
- Có phải em vừa nói mọi người trong quán...
Cọng Rơm chợt hiểu. Nó tái mặt khi nhớ ra câu buột miệng vừa rồi. Trong một phút lơ đễnh, nó đã tự tố cáo chính nó.
Cho nên nó không còn cách nào khác là cúi đầu, lí nhí:
- Dạ, em biết lâu rồi ạ.
Thú nhận của Cọng Rơm làm Kiếng Cận và bạn dở cười dở mếu. Răng Chuột đã dặn tới dặn lui Kiếng Cận và bạn về chuyện này. Là chớ có hé môi với Cọng Rơm. Là phải cực kỳ kín tiếng. Là tuyệt đối bí mật. Trong khi nhỏ Cọng Rơm đã biết tỏng từ khuya. Thằng Răng Chuột thật khờ quá đi mất.
Dù sao câu nói thứ nhất của Cọng Rơm cũng chỉ khiến Kiến Cận và bạn dở cười dở mếu. Nghĩa là trong cái mếu vẫn còn có một tí cái cười. Nhưng đến khi nó nói tiếp câu thứ hai thì Kiếng Cận và bạn chẳng cười được nữa, chỉ toàn mếu:
- Hai chị nhớ đừng để cho anh Răng Chuột biết là em đã biết đấy nhé.
Thế ra không chỉ ông anh mà cả cô em cũng nhờ Kiếng Cận và bạn giữ bí mật giùm. Một bên không muốn cho bên kia biết. Một bên không muốn cho bên kia biết mình đã biết.
Bạn gật đầu:
- Chị hứa.
Kiếng Cận cũng gật đầu:
- Chị hứa.
Cả hai hứa. Và không hỏi gì thêm. Vì Kiếng Cận và bạn đều biết tại sao Cọng Rơm lại yêu cầu như vậy.
Ý Kiến Bạn Ðọc