1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | 32 | 33 | 34 | 35 | 36 | 37 | 38 | 39 | 40 | 41 | 42 | 43 | 44 | 45 | 46 | 47 | 48 | 49 | 50 | 51 | 52 | 53 | 54 | 55 | 56 | 57 | 58 | 59 | 60 | 61

Nguyễn Nhật Ánh
Chương 17: Ngôi Trường Mọi Khi
Từ bữa đó, nhỏ Tóc Ngắn càng khoái về nghỉ trưa ở nhà bạn hơn nữa. Vì có thể chơi đùa thỏa thích mà không bị la rầy. Vì ba bạn tuy bề ngoài nghiêm nghị nhưng tâm hồn bên trong rất gần gũi với thầy Bàng. Nghĩa là thích chơi với bọn trẻ con. Ba bạn hên hơn thầy Bàng ở chỗ không đi dạy học. Nếu không, ắt cũng sẽ bị ban giám hiệu kêu lên phê bình tơi tả về cái tánh ham chơi.
Ba bạn không có ban giám hiệu nhưng có mẹ bạn. Mẹ bạn lắc đầu:

- Anh tập hư tụi nhỏ!

Nhỏ Tóc Ngắn nghe được, khoái lắm.

Buổi trưa về nhà bạn, cái gì nhỏ Tóc Ngắn cũng khoái. Nói chính xác thì trong mười điều nó khoái tới chín điều. Chỉ không khoái một điều. Là nhà bạn ở bên lề trái, trong khi taxi đỗ bên lề phải.

Có thể sẽ chẳng ai tin nếu bảo Tóc Ngắn là con nhỏ không bao giờ dám một mình băng qua đường. Trong khi sự thực là nó như vậy.

Sự thực là từ bé đến giờ nó sống trong hẻm sâu, mà một con hẻm thưa thớt người qua lại thì khác xa so với một đường phố nườm nượp xe cộ.

Sự thực là từ bé đến giờ, mỗi khi đi chơi ngoài phố, nó toàn được ba mẹ cầm tay dắt qua đường.

Cho nên, cũng sự thực là trưa thứ năm hằng tuần, mỗi khi xe taxi đỗ xịch trước nhà bạn, bao giờ nó cũng tò tò theo nắm tay một đứa nào đó trong bọn, khi là bạn khi là Kiếng Cận khi là Hạt Tiêu, để có đủ dũng cảm vượt một đoạn đường ngắn ngủn từ lề phải qua lề trái.

Thấy nhỏ Tóc Ngắn lớn tồng ngồng rồi mà không dám băng qua đường một mình, Ria Mép ngứa mắt quá, bèn nghĩ cách trêu chọc.

Một hôm, vừa xuống khỏi taxi, nhân lúc Tóc Ngắn đang lơ đãng nhìn ngắm các tủ kính trong cửa hiệu bánh ngọt bên đường, Ria Mép thình lình hô “một, hai, ba”. Tụi bạn được rỉ tai từ trước, lập tức hè nhau băng qua đường, gần như cùng một lúc.

Tóc Ngắn nghe tiếng hô lạ tai, ngoảnh lại, thấy tụi bạn đã qua gần tới lề đường bên kia. Biết rơi vào bẫy, nó dậm chân bình bịch:

- Tóc Bím, Kiếng Cận, quay lại dẫn mình qua với!

Bạn và Kiếng Cận làm lơ, bỏ đi luôn.

- Hạt Tiêu, Hột Mít, mấy bạn đừng có chơi ác như thế chứ!

Hột Mít nheo mắt:

- Năm nay bạn bao nhiêu tuổi rồi, biết không? Phải tập làm người lớn đi chứ!

Tóc Ngắn xanh mặt nhìn dòng xe xuôi ngược:

- Nhưng mình sợ lắm!

Ria Mép chỉ tay về phía góc đường:

- Sợ thì lại đằng ngã tư, chờ đèn đỏ rồi băng qua vạch vôi dành cho người đi bộ.

Tóc Ngắn liếc mắt về phía ngã tư, mặt xịu xuống:

- Xa quá hà!

Ria Mép cười gian ác:

- Vậy thì cứ đứng ở bển luôn.

Giọng Tóc Ngắn càng lúc càng thiểu não:

- Bộ mấy bạn bắt mình nhịn đói trưa nay hả:

Bắp Rang cười khà khà:

- Tiệm bánh ngọt đằng sau lưng đó chi!

Biết không thể năn nỉ được, mặt Tóc Ngắn sầm xuống. Nó bắt đầu tức giận:

- Ðược rồi! Thế thì bản cô nương đây sẽ tự qua đường một mình!

Ðám Ria Mép, Bắp Rang vỗ tay rần rần:

- Hoan hô!

- Ðừng hoan hô vội! - Tóc Ngắn nghiến răng ken két - Nếu bản cô nương đây có bề gì, cái lũ vô lương tâm các ngươi đừng hòng ngủ yên với oan hồn của bản cô nương!

Tóc Ngắn vừa nói vừa rụt rè đặt chân xuống lòng đường.

Nó nhìn trái nhìn phải rồi thận trọng bước tới một bước, dù lúc này xe cộ chỉ lác đác. Lâu thật lâu, nó mới dọ dẫm đặt bước thứ hai.

- Chạy ù qua đi! - Ria Mép bứt tai - Bạn bò như rùa thế kia, đến trưa mai chưa chắc đã qua tới bên này!

Hột Mít động viên:

- Cứ đi như bình thường thôi, Tóc Ngắn! Xe đang ở tít đằng xa mà sợ gì!

Cặp mắt Tóc Ngắn vẫn không ngừng láo liên. Tai nó nghe rõ hết nhưng đang trong cảnh “thập tử nhất sinh”, nó không dám mở miệng đối đáp.

Nó đánh mắt sang bên trái, thấy chỉ có một chiếc ôtô và một chiếc gắn máy đang chạy tới, và đúng như Hột Mít nói, hai chiếc xe vừa mới qua khỏi ngã tư, còn cách chỗ nó khoảng hơn ba chục mét.

Tóc Ngắn hít vào một hơi đầy và nắm chặt hai tay, chuẩn bị lao đi.

Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như thế thì đã đâu vào đấy và nhỏ Tóc Ngắn đã có thể tự hào về thành tích vô tiền khoáng hậu của mình.

Ðằng này, ngay trong khoảnh khắc lịch sử đó, không hiểu sao nó cảm thấy không được tự tin, liền ngoảnh nhìn hai chiếc xe một lần nữa, lo lắng thấy chúng gần hơn ban nãy một quãng.

Ðã vậy, ngay lúc đó chiếc ôtô bỗng bất thần bóp còi.

Chiếc ôtô bóp còi nhưng thực ra vẫn còn ở đằng xa. Nhưng đang tâm thần bất định, nghe tiếng còi “tin, tin” đột ngột vang lên, Tóc Ngắn tưởng như sấm nổ bên tai.

Thế là hồn vía lên mây, nó hét lên một tràng khủng khiếp “A... a... a... a... a...” và quay mình chạy ngược vào lề, quýnh quíu đến mức húc đánh “rầm” một cái vào thằng Bảnh Trai đang lơ ngơ đi tới khiến thằng này suýt chút nữa ngã lăn quay ra đất.

Trong khi đám bạn đứng bên kia đường ôm bụng cười bò thì Bảnh Trai ôm bụng nhăn nhó:

- Ối trời ơi, cái gì vậy nè trời?

- Xin lỗi nha! - Tóc Ngắn ấp úng - Rủi chút xíu mờ!

Bảnh Trai ngước bộ mặt đau khổ:

- Trời đất! Ủi người ta muốn bể be sườn mà kêu chút xíu!

Tóc Ngắn biết lỗi, không dám đôi co. Nó lăng xăng đi vòng quanh nạn nhân, chớp mắt xuýt xoa:

- Bạn có đau lắm không?

Bảnh Trai không đáp. Nó đứng thẳng người lên, cúi đầu nhìn chiếc áo đang mặc, lẩm bẩm như nói với chính mình:

- Lạ ghê! Bữa nay mình đâu có mặc áo đỏ mà bị húc lầm!

- Ðủ rồi nghen! - Tóc Ngắn hừ giọng - Bộ bạn kêu tôi là bò hả?

Tóc Ngắn chỉ hậm hực giả vờ thôi. Ðang không biết làm sao băng qua đường, tự dưng vớ được thằng Bảnh Trai, nó hoan hỉ như người sống lại.

Người chết đuối vớ được cọc mừng rỡ như thế nào chắc chắn nó cũng đang mừng rỡ y như thế.
Kỳ Trước | Kỳ Sau

 


Ý Kiến Bạn Ðọc
 
Tên