1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | 32 | 33 | 34 | 35 | 36 | 37 | 38 | 39 | 40 | 41 | 42 | 43 | 44 | 45 | 46 | 47 | 48 | 49 | 50 | 51 | 52 | 53 | 54 | 55 | 56 | 57 | 58 | 59 | 60 | 61
Chương 7: Ngôi Trường Mọi Khi
Ngược lại với Tóc Ngắn, bạn rất thích mặc áo dài. Bạn rất chăm chút cho nó.
Thấy bạn ngâm áo dài và chiếc quần trắng vào thau, mẹ bạn ngạc nhiên:
- Sao con không cho vào máy giặt hở con?
- Máy giặt không sạch mẹ à. Nhất là tà áo và chỗ lai quần.
Mẹ bạn tròn mắt:
- Thế con tự giặt tay à?
- Con tự giặt.
Bạn thản nhiên đáp, như thể trước nay bạn đã làm điều đó cả ngàn lần rồi.
Khi nghe bạn đáp như vậy, mẹ bạn chắc chắn phải tựa lưng vào tường. Để cho khỏi ngã ấy mà.
Bạn nên thông cảm cho mẹ bạn, bởi chuyện bạn tự tay giặt quần áo nghe cũng hoang đường như chuyện vua Salomon tự thổi cơm vậy thôi.
Từ xưa đến nay, bạn ít mó tay vào việc nhà. Bạn không rớ tới chiếc bàn chải và thùng bột giặt đã đành, ngay cả chiếc chổI quét nhà hình như bạn cũng không biết nó nằm ở đâu.
Thậm chí sáng ra, bạn leo xuống khỏi giường, đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm rồi ôm cặp đi học, mền gối trên giường vẫn còn một đống.
Mẹ bạn nói:
- Con mình hư quá!
Ba bạn nói:
- Thôi, để cho con nó học!
Vì vậy bữa nay thấy bạn đột nhiên quyết định tự ngâm quần áo vô thau, tự pha bột giặt, tự chà bàn chải, mẹ bạn bỗng thấy đầu mình ong ong u u.
- Có gì đâu mà mẹ nhìn con dữ vậy!
Bạn ngước lên nhìn mẹ, bẽn lẽn nói.
- Con làm mẹ ngạc nhiên quá!
Bạn cười, tiết lộ:
- Hồi trưa con quét nhà đó.
- Tự con quét?
- Tự con quét.
- Không ai sai biểu?
- Không ai sai biểu.
Mẹ bạn nhíu mày:
- Bàn ghế cũng do con lau phải không?
- Con lau.
- Ly tách bữa nay cũng do con rửa?
- Con rửa.
Mẹ bạn rùng mình:
- Con định làm cô Tấm trong nhà ta chăng?
Bạn lại cười:
- Con lớn rồi mà mẹ!
Mẹ bạn nhìn sững bạn. Bạn thấy mắt mẹ long lanh. Rồi bạn nghe mẹ thở một hơi dài:
- Ừ, con gái mẹ lớn thật rồi!
Bạn lớn thật rồi mà, nếu không thì tại sao hôm khai trường cô chủ nhiệm không đợi bầu bán, đã chỉ định bạn làm lớp phó trật tự.
Bạn lớn thật rồi mà, nếu không mỗi sáng trước khi bắt đầu tiết học thứ nhất, bạn đâu có đứng lên khỏi chỗ ngồi lướt mắt khắp các dãy bàn để điểm danh các bạn.
Bạn lớn thật rồi mà, nếu không năm nay bạn đâu có khổ sở với những vấn đề có tầm cở nhân loại như "vật chất quyết định ý thức" hay "ý thức quyết định vật chất" trong môn giáo dục công dân nhức đầu chết được kia!
Ý Kiến Bạn Ðọc