Ông Cò
Hà Nam danh giá nhất ông Cò,
Trông thấy ai ai chẳng dám ho .
Hai mái trống Tung, đành chịu dột;
Tám giờ chuông đánh, phải nằm co .
Người quên mất thẻ, âu trời cãi;
Chó chạy ra đường, chủ phải lo .
Ngơ ngẩn đi xia, may vớ được,
Chuyến này ắt hẳn kiếm ăn to !
Đùa Ông Phủ
Tri phủ Xuân Trường được bốn niên,
Nhờ Giời hạt ấy được bình yên.
Chữ "y", chữ "chiểu" không phê đến,
Ông chỉ phê ngay một chữ "tiền".
Lắm Quan
Ở phố hàng Song thật lắm quan:
Thành thì đen kịt, Đốc thì lang.
Chồng chung, vợ chạ kìa cô Bố;
Đậu lạy, quan xin, nọ chú Hàn.
Hỏi Ông Tiến Sĩ Mới
Tiến sĩ khoa này được mấy người ?
Nghe chừng hay chữ có ông thôị
Nghe văn mà gớm cho văn mãi,
Cờ biển vua ban cũng lạ đờị
Giễu Người Thi Đỗ
Một đàn thằng hỏng đứng mà trông,
Nó đỗ khoa này có sướng không ?
Trên ghế, bà đầm ngoi đít vịt,
Dưới sân, ông cử ngỏng đầu rồng.
Ý Kiến Bạn Ðọc